Thuật lừa để thắng tranh biện/Thuật lừa 17

Tủ sách mở Wikibooks

Chê người, khen mình

Hầu hết con người không phức tạp gì. Để thao túng họ chấp nhận lập trường của bạn, hãy sử dụng các "mỹ từ" một cách có hệ thống để đặc trưng cho nó, trong khi hãy sử dụng các từ "tiêu cực" một cách có hệ thống để đặc trưng cho đối thủ của mình. Bạn tin vào dân chủ, tự do, ổn định, thỏa hiệp, công bằng, sức mạnh, hòa bình, sự bảo vệ, an ninh, văn minh, quyền con người, chủ quyền, cải cách, mở cửa, bảo vệ người vô tội, thanh danh, sự hài lòng của Thượng đế, tính bình thường, sự kiêu hãnh, sự độc lập, một sứ mệnh, việc đối mặt với gian khó... Đối thủ của bạn thì tin vào sự chuyên chế, sự đàn áp, xung đột, chủ nghĩa khủng bố, sự gây hấn, bạo lực, sự lật đổ, tình trạng hoang dã, chủ nghĩa phát xít, hỗn loạn mở rộng, tấn công người vô tội, chủ nghĩa cực đoan, độc tài, âm mưu, xấu xa, tàn bạo, hủy diệt.

Một biến thể khác cho chiến lược này cốt yếu ở việc làm trong sạch hóa các động cơ của bạn, bằng cách giải thích những lý do của bạn là "chính trực". "Tôi không có động cơ vì lợi nhuận hay vì lòng tham. Tôi không muốn gia tăng quyền lực và tầm ảnh hưởng của mình. Tôi không muốn kiểm soát và thống trị. Chắc chắn là không. Tôi muốn mở rộng đại nghĩa của tự do, chia sẻ đời sống thiện hảo, tạo phúc cho nền dân chủ (và cứ thế)". Bạn làm mờ đi động cơ thực của mình (những động cơ vốn thường vị kỷ và dựa trên những cân đo đong đếm về tiền và quyền) trong khi làm nổi bật những động cơ nghe có vẻ tốt đẹp và khiến bạn trông có vẻ có tâm hồn cao thượng. Chiến lược này đôi khi còn được gọi là "tìm lý do tốt đẹp" và gồm cả việc đưa "dịch vụ chót lưỡi đầu môi" cho các nguyên tắc cao thượng (tức khẳng quyết chúng một cách lớn tiếng trong khi lại làm ngơ không áp dụng chúng vào thực tế).