Đế quốc Đại Minh/Chính quyền/Tỉnh, phủ, châu và huyện

Tủ sách mở Wikibooks
Các tỉnh nhà Minh vào năm 1409

Thời nhà Minh được Edwin O. Reischauer, John K. Fairbank và Albert M. Craig nhận xét là “một trong những kỷ nguyên vĩ đại nhất của một chính phủ có trật tự và một xã hội ổn định suốt chiều dài lịch sử nhân loại”. Hoàng đế nhà Minh tiếp quản hệ thống hành chính cấp tỉnh của nhà Nguyên, 13 tỉnh thời nhà Minh chính là tiền thân cho các tỉnh thành ngày nay ở Trung Quốc. Thời nhà Tống, đơn vị hành chính cấp cao nhất là lộ. Tuy nhiên, sau cuộc xâm lược của người Nữ Chân vào năm 1127, triều đình nhà Tống đã thiết lập bốn hệ thống chỉ huy khu vực bán tự trị phân theo vùng lãnh thổ và đơn vị quân đội, với một hành tỉnh riêng, sau này trở thành chính quyền cấp tỉnh của các triều đại Nguyên, Minh, Thanh. Sao chép mô hình thời nhà Nguyên, cơ quan hành chính cấp tỉnh của nhà Minh có ba ủy ban: một dân sự, một quân sự và một giám sát. Dưới tỉnh là phủ, được quan tri phủ điều hành. Dưới phủ là châu, được quan tri châu điều hành. Đơn vị hành chính cấp thấp nhất là huyện, được quan tri huyện điều hành. Bên cạnh các tỉnh, có hai khu vực lớn không thuộc bất cứ tỉnh nào, mà là hai đô thị (gọi là kinh): Nam Kinh và Bắc Kinh.