Bách khoa toàn thư Lịch sử/Hòa bình
Hòa bình là một khái niệm được sử dụng để miêu tả trạng thái tình trạng bình yên, không có chiến tranh hoặc xung đột giữa các quốc gia, các nhóm hoặc các cá nhân. Nó được coi là mục tiêu cuối cùng trong các cuộc đấu tranh xã hội, chính trị và quân sự.
Trong lịch sử, ý nghĩa của khái niệm hòa bình đã thay đổi theo thời gian và ngữ cảnh. Trong thời kỳ cổ đại, hòa bình thường được hiểu là sự khác biệt giữa trạng thái chiến tranh và trạng thái không chiến tranh. Với sự phát triển của tôn giáo và triết học, ý nghĩa của hòa bình đã mở rộng để bao gồm các giá trị nhân đạo, chính trị và xã hội.
Trong thời đại hiện đại, hòa bình là một trong những giá trị cốt lõi của nhiều tổ chức và phong trào quốc tế. Nhiều tổ chức quốc tế, chẳng hạn như Liên Hiệp Quốc, được thành lập với mục đích giúp đảm bảo hòa bình trên toàn cầu. Các hoạt động như hội nghị, các cuộc đàm phán và sự thay đổi văn hóa đều được sử dụng như những công cụ để giúp tạo ra một thế giới hòa bình và tình hữu nghị giữa các quốc gia.
Tuy nhiên, sự khó khăn trong việc đạt được hòa bình là một thách thức lớn cho cả nhân loại. Trong khi hầu hết mọi người đều mong muốn có một thế giới hòa bình, nhưng các xung đột và cuộc chiến tranh vẫn còn tồn tại trên toàn thế giới. Để đạt được hòa bình, cần có sự hiểu biết, lòng khoan dung, tôn trọng và sự hợp tác giữa các quốc gia, chính trị gia, nhà lãnh đạo và các cá nhân.