Thi thơ đối đáp

Tủ sách mở Wikibooks

Tác giả 1 - Tác giả 2[sửa]

Tác giả 1

Ai công hầu, ai khanh tướng , trong trần ai ai dễ biết ai 

Tác giả 2

Thế chiến quốc, thế xuân thu, gặp thời thế thế thời phải thế 

Tác giả 1 - Tác giả 2[sửa]

Tác giả 1

Tùng thanh , trúc thanh , thanh thanh tự tai

Tác giả 2

, sắc sắc giai không

Tác giả 1 - Tác giả 2[sửa]

Tác giả 1

Khổng minh cầm , Khổng minh túng 	

Tác giả 2

Khổng minh túng , Khổng minh câm

Đoàn thị điểm - Trạng huỳnh[sửa]

Đoàn thị điểm

Da trắng vổ bì bạch

Trạng huỳnh


Đoàn thị điểm

Tự là chữ, cất giằng đầu, chữ tử là con, con ai con nấy? 	

Trạng huỳnh

Vu là chưng, bỏ ngang lưng, chữ đinh là đứa, đứa nào đứa nay

Đàm Thận Huy Nguyễn Giản Thanh[sửa]

Đàm Thận Huy

Vũ vô kiềm tỏa, năng lưu khách - Mưa, không xích khóa, cũng giữ chân khách  

Nguyễn Giản Thanh

Sắc bất ba đào, dị nịch nhân - Sắc đẹp, chẳng gây sóng gió, cũng làm  người chìm đắm 

Nguyễn trải - Thị lộ[sửa]

Nguyễn trải

Ả ở Tây hồ bán chiếu gon
Chẳng hay chiếu ấy hết hay còn
Xuân xanh vừa độ bao nhiêu tuổi ?
Đả có chồng chưa được mấy con ?

Thị lộ

Tôi ở Tây hồ bán chiếu gon
Can chi ông hỏi hết hay còn ?
Xuân xanh vừa độ trăng tròn lè
Chồng còn chưa có hỏi chi con


Chiêu hổ - Hồ xuân hương[sửa]

Bài 1[sửa]

Chiêu hổ xướng

Anh đồ tỉnh, anh đồ say,
Sao anh ghẹo nguyệt giữa ban ngày?
Này này chị bảo cho mà biết.
Chốn ấy hang hùm chớ mó tay.

Hồ xuân hương họa

Ông đồ tỉnh! Ông đồ say!
Sao ông ghẹo nguyệt giữa ban ngày!
Hang hùm ví bẵng(2) không ai mó,
Sao có hùm con bỗng(3) trốc tay?

Bài 2[sửa]

Hồ xuân hương xướng

Sao nói rằng năm lại có ba?
Trách người quân tử hẹn sai ra.
Bao giờ thong thả lên chơi nguyệt,
Nhớ hái cho xin nắm lá đa (1)

Chiêu hổ hoạ lại

Rằng gián thì năm, quí có ba(2)
Bởi người thục nữ tính không ra.
Ừ rồi, thong thả lên chơi nguyệt
Cho cả cành đa lẫn củ đa.

Bài 3[sửa]

Xuân hương

Những bấy lâu nay luống nhắn nhe.
Nhắn nhe toan những sự gùn ghè(1)
Gùn ghè nhưng vẫn còn chưa dám
Chưa dám cho nên phải rụt rè.

Chiêu Hổ hoạ lại

Hỡi hỡi cô bay tố hão nhe(2)
Hão nhe không được, gậy ông ghè.
Ông ghè không được, ông ghè mãi,
Ghè mãi rồi lâu cũng phải rè.