Bước tới nội dung

Từ điển Phát minh/Tên lửa đạn đạo

Tủ sách mở Wikibooks

Tên lửa đạn đạo là một loại vũ khí quân sự được sử dụng để tấn công mục tiêu ở khoảng cách xa, thông qua việc phóng lên không gian và di chuyển trên quỹ đạo xung quanh trái đất. Các tên lửa đạn đạo có khả năng mang theo một loạt các đầu đạn hạt nhân hoặc không hạt nhân và có thể tấn công mục tiêu ở bất kỳ địa điểm nào trên thế giới.

Tên lửa đạn đạo được phát triển trong thập niên 1950 và 1960 trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, khi Mỹ và Liên Xô đang cạnh tranh nhau trong việc phát triển vũ khí hạt nhân. Các tên lửa đạn đạo đầu tiên được sử dụng trong thập niên 1960 và từ đó, chúng đã trở thành một phần quan trọng của các chiến lược quân sự của nhiều quốc gia trên thế giới.

Các tên lửa đạn đạo có thể được phân loại theo loại động cơ sử dụng (động cơ rắn hoặc động cơ lỏng), khoảng cách tấn công và số lượng đầu đạn được mang theo. Một số loại tên lửa đạn đạo có thể bay ở tốc độ rất nhanh, lên đến hàng nghìn km/h và có thể bay trên độ cao hàng trăm ki-lô-mét.

Tuy nhiên, sự phát triển của tên lửa đạn đạo cũng đặt ra nhiều vấn đề về an ninh và sự ổn định toàn cầu. Việc sở hữu và sử dụng tên lửa đạn đạo có thể dẫn đến những hậu quả nguy hiểm, không chỉ cho quốc gia sở hữu mà còn cho toàn bộ cộng đồng quốc tế. Chính vì vậy, nhiều quốc gia đã tham gia các hiệp định và thỏa thuận về kiểm soát vũ khí hạt nhân, cũng như giảm thiểu và hạn chế sử dụng các tên lửa đạn đạo.