Từ điển Phát minh/Lựu đạn
Lựu đạn là một vũ khí được sử dụng trong quân sự và có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng cho con người và môi trường. Nó được sử dụng để tấn công mục tiêu tại địa điểm xa và gần. Lựu đạn có thể được ném từ các loại vũ khí khác nhau, bao gồm cả pháo, súng, tên lửa và máy bay.
Lựu đạn đầu tiên được phát minh vào thế kỷ thứ 14 tại châu Âu, được sử dụng trong các cuộc chiến tranh và trận đánh. Trong những năm 1900, các loại lựu đạn mới được phát triển, bao gồm lựu đạn sáp, lựu đạn phát nổ và lựu đạn chống tăng.
Lựu đạn sáp được sử dụng trong các cuộc chiến đấu bộ binh và được thiết kế để gắn lên đầu súng bắn tay. Nó được sản xuất bằng cách nung chảy sáp và đổ vào các khuôn đúc, sau đó được làm mát để tạo ra hình dạng và kết cấu chắc chắn. Lựu đạn sáp có thể chứa chất nổ hoặc các vật liệu khác để tăng hiệu quả.
Lựu đạn phát nổ được sử dụng để tấn công mục tiêu tại địa điểm xa và gần. Nó có thể được ném từ các loại vũ khí khác nhau, bao gồm cả pháo, súng, tên lửa và máy bay. Lựu đạn phát nổ được thiết kế để phát triển năng lượng điện, cháy và nổ khi tiếp xúc với mục tiêu. Nó có thể được chứa các loại chất nổ khác nhau để tăng cường sức mạnh.
Lựu đạn chống tăng được thiết kế để tấn công các mục tiêu bọc thép, chẳng hạn như xe tăng và pháo đài. Nó có thể được chứa các loại chất nổ và được thiết kế để phát triển một lực phản xạ lớn khi tiếp xúc với mục tiêu, tạo ra một sức mạnh tấn công lớn.